Hôm sau, vạn dặm không mây. Chưa đến tám giờ, Lê Tiếu ăn mặc chỉnh tề bước vào phòng ăn. Nắng mai từ cửa sổ rọi vào, bữa sáng kiểu Tây đẹp đẽ bày trên bàn, trong không khí thoảng hương sữa. Nắng mai và sữa tạo thành một tổ hợp khiển tinh thần người ta thoải mái. Lê Tiếu tựa cửa nhìn Thương Úc đang pha sữa bột cho phụ nữ mang thai ở bàn lưu ly. Tim rung động, cô đi đến tựa cằm lên vai anh, vòng tay qua eo anh. Anh mặc áo len cổ chữ V đơn giản, cuộn tay áo lên lộ ra cẳng tay cường tráng. Anh nghiêng đầu nhìn, cúi xuống hôn lên trán Lê Tiếu: “Dậy rồi? Lê Tiếu tựa sống lưng anh, ngửa đầu nhìn chiếc cằm góc cạnh, hôn lên: “Vâng. Không phải anh muốn đến tòa nhà quốc hội sao, chính sự quan trọng hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương