Vân Lệ buồn ngủ híp mắt, nhìn bóng người quen thuộc, khẽ cười nói: “Nhóc con, hai hôm nay số lần em tìm tôi hơi nhiều rồi đấy. Người đến là Lê Tiếu, cô cầm theo một hộp gấm nhỏ trong tay. Lê Tiếu tiến đến ngồi xuống, lẳng lặng lấy viên thuốc ra, bóp nát sáp niêm phong bên ngoài rồi đưa đến miệng Vân Lệ. Mùi thuốc nồng nặc tản ra, Vân Lệ ngồi thẳng lại, liếc viên thuốc đen thui trong tay cô, cau mày ghét bỏ: “Thứ gì đây? Lê Tiếu đẩy viên thuốc về phía trước, hất cằm, ý tứ rất rõ ràng. Vân Lệ nhếch môi, cất giấu tâm tư sâu thẳm trong mắt, cười nhạt, cầm viên thuốc cho vào miệng. Vị đắng lan tràn khoang miệng, nhưng anh ta không uống nước, hơi ngửa đầu, cố cắn nát nuốt xuống. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương