Vệ Lãng cũng không biết đây là thuốc gì, nhưng có thể được gia chủ cất trong tủ sắt phòng ngủ, nhất định là nghìn vàng khó cầu. Cả quản gia Tiêu cũng dặn dò luôn miệng, anh ta có thể chết chứ không thể làm mất thuốc được.

Lúc ấy suýt chút nữa Vệ Lãng chửi đổng lên rồi, nhưng anh ta lại không dám.

Lê Tiếu vuốt ve sáp niêm phong, nghe đến thành phần ngưu hoàng và sừng tê giác thiên nhiên, liền biết ngay giá trị liên thành của viên thuốc này. Vệ Lãng dè dặt giao lại ba cái hộp gấm cho Lê Tiếu, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Đường chủ, mợ Cả, nếu không còn việc gì khác thì tôi về trước đây. Lê Tiếu chuyển lại hộp gấm cho Tô Mặc Thời, sau đó vòng khuỷu tay Thương Úc đi ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, khúc rẽ giữa hai gian nhà, Hạ Tử Dư thấp giọng gọi điện thoại: “Anh muốn đối phó với chúng tôi sao cũng được, nhưng lại giở trò với Vân Lệ, anh còn là con người sao?

Không biết đối phương đã nói gì, Hạ Tư Dư cười nhạt: “Anh luôn cảm thấy chúng tôi có lỗi với anh, trách lập trường chúng tôi không kiên định, có phải trước giờ anh chưa từng nghĩ nguyên nhân là do mình? Nếu trong lòng nhóc Bảy không có anh, con bé sẽ lập mộ chôn di vật cho anh, ba năm không về biên giới sao? Nếu lòng chúng tôi không có anh, tại sao ba năm trước không chịu đoàn tụ?

“Mỗi chúng tôi đều có cho mình một cách riêng để tưởng nhớ anh, nhưng trong khi ấy anh đã làm gì? Ẩn nấp trong trang viên Childman, hưởng thụ vinh hoa phú quý của mình, đúng không? “Tiêu Diệp Huy, lão đại Tiêu, anh đừng lừa mình dối người nữa. Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, sự cố xảy ra lần đó không phải chính anh ra tay trước sao? Nhóc Bảy có chủ động hại anh không, chúng tôi có làm thể không?