Lê Quân đứng đó không nói gì. Tông Duyệt chột dạ giấu điện thoại ra sau. Hai người đều giữ yên lặng. Vậy nên, Lê Tiếu và Thương Úc vừa đi đến bắt đầu quang minh chính đại nghe lén. Bên kia, đầu tóc Lê Quân hơi rối, khóe mắt mệt mỏi, dường như vừa ngủ dậy lộ ra vẻ mơ màng hiếm thấy: “Hơn nửa đêm không ngủ lại gọi điện với ai thế? Ban nãy anh vừa xoay người liên cảm giác được bên giường trống không. Anh cứ tưởng Tông Duyệt vào phòng vệ sinh, nhưng cửa phòng khép hờ mơ hồ truyền đến tiếng trò chuyện. Ngờ đâu, vừa đến cửa phòng sách anh đã nghe thấy Tông Duyệt đang oán trách mình. Tống Duyệt cụp mắt lắc đầu, thầm biết anh không nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Lê Tiếu, không kìm được thở phào nhẹ nhõm: “Điện thoại công việc thôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương