“Còn chưa thử sao chị biết không giải được? Lê Tiếu nhìn xa xăm, chậm rãi vuốt ve viền điện thoại: “Trừ em ra, không ai rời đi, sao lại nói quay về. Tịch La không biết nhiều về Tiêu Diệp Huy, cũng chỉ nghe đồn về chuyện Thật tử biên giới, nghe Lê Tiếu giải thích như vậy cảm thấy mơ hồ: “Hình như cưng hiểu rất rõ anh ta. Nào, nói chị nghe thử, rốt cuộc anh ta tính làm gì? Lê Tiếu cụp mắt nhìn lòng bàn tay mình, vuốt nhẹ lên chỉ tay, một lúc lâu mới cười nhạt: “Anh ta chỉ đang đánh cược trên tính mạng của Vân Lệ mà thôi. Muốn cứu Vân Lệ thì phải chấp nhận sự uy hiếp của anh ta, quay về cái gì chứ? Quay về đâu? Lục tử quay lại tìm Tiêu Diệp Huy, thì anh ta sẽ giải độc cho Vân Lệ như mong muốn, sau đó Thật tử vui vẻ bắt tay giảng hòa sao? Chuyện đến nước này, ai lại ngu ngốc cho rằng Thật tử còn có thể giảng hòa như cũ? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương