Tiêu Diệp Huy giận tím mặt liếc nhìn Tịch La: “Cô nghĩ rằng... tôi không làm gì được nhà họ Tịch sao? Tịch La nuốt nước bọt, mỉm cười lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở Công tước là vợ chưa cưới của ngài đã đến rồi. Cô ta hất mặt về phía đầu đường, một chiếc xe có ký hiệu Hoàng gia đúng lúc chạy tới. Tiêu Diệp Huy chẳng thèm liếc nhìn, lại nhìn Lê Tiếu, nghiêng người, kìm chế cơn giận: “Tiểu Thất, ai cũng phải trả giá đắt vì sự lựa chọn của mình. Lúc lôi kéo những người khác, em nên nghĩ tới điều này. “Các người luôn mồm gọi tôi là anh Cả, nhưng lại không chủ động hỏi thăm tình cảnh của tôi, thậm chí còn không ai hỏi tôi, ba năm qua tại sao tôi không xuất hiện. “Rõ ràng là mâu thuẫn của hai gia tộc, thể mà em cứ ngang ngược muốn ngăn cản. Lê Tiếu, từ đầu em đã không muốn bảo vệ Thất tử, bây giờ cũng đừng mong tôi sẽ nương tay! Đây là lần đầu tiên Tiêu Diệp Huy nói huỵch toẹt hết nỗi lòng luôn giấu kín của mình. Cơn phẫn nộ và sự thất vọng từ trước đến giờ của anh ta bộc phát hết vì câu “người nào làm người đó gánh của Lê Tiếu. Có lẽ cô đã quên, bọn họ cũng từng là người thân đồng sinh cộng tử. Thất tử không chịu nổi một đòn trước tình yêu của cô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương