Lê Tiếu chớp mắt, sau cùng vẫn bỏ qua suy nghĩ muốn thuyết phục anh. Hai hôm nay, tuy biểu hiện của anh không khác gì bình thường. Nhưng cảm giác bất an lo được mất dường như đã có dấu hiệu quay lại. Lê Tiếu đắp mền trên đùi thật kỹ, chợt nghĩ ra điều gì, nắm tay anh nói: “Em lạnh, anh ủ ấm cho em. Ngờ đâu, kết quả khi cô than lạnh là được anh kéo vào lòng. Ngay sau đó, Lưu Vân tiếp nhận ánh mắt đầy hàm ý của lão đại nhà mình, lắng lặng mở hơi sưởi trong xe. Lê Tiếu: “... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương