Chọ đến máy tính bị gập lại, cô mới chau mày ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi đen đứng trước ghế treo, cả bàn tay đang đè lại máy tính của cô. Lê Tiếu cào lên mu bàn tay anh: “Em còn chưa gửi mail xong. Một tay Thương Úc vịn ghế treo, tay kia lấy máy tính ra khỏi đùi cô, giọng nói không cho phép từ chối: “Lát nữa gửi, ăn cơm trước đã. Anh đặt máy tính lên bệ cửa sổ, thò người vào ghế treo mút môi cô, sau đó ôm eo cô bể cô ra ngoài. Một loạt động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi. Trong phòng ăn, Lê Tiếu nhìn quanh: “Chỉ hai chúng ta thôi sao? Thương Úc kéo ghế ra ngồi xuống, đưa một khăn lông ẩm cho cô, nhướng mày: “Em còn muốn thêm ai? Lê Tiếu nhìn bữa ăn thanh đạm dinh dưỡng trên bàn, mãi không nói gì. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương