Vân Lệ thật không ngờ rằng một người trưởng thành như Hạ Tư Dư lại có thể khóc vì bị người lớn mắng.

Anh ta cau mày uống ngụm bia, nhìn người phụ nữ kìm nén tiếng khóc trước mặt mình, nói lời kinh người: “Để tôi mắng lại giúp cô? T

Hạ Tư Dự thả tay xuống, nước mắt lã chã nhìn Vân Lệ, khóc cũng không được mà không khóc cũng không xong.

“Được rồi, to đầu còn mít ướt, chẳng có năng lực chịu đựng tâm lý gì cả. Nhìn như Vân Lệ đang chế giễu nhưng thật ra là an ủi. Trong lòng phiền muộn, Hạ Tư Tư quẹt lau nước mắt, xoay người định về phòng.

Vân Lệ ở sau lưng cô ta ho khan, cũng không gọi người ở lại, nhìn cảnh sắc ráng chiều xuống núi ở trấn Mies, thở dài chán ngán.