Không lâu sau, Vân Lệ ghét bỏ bóp điếu thuốc, hút vào cứ thấy vị là lạ, nên ném đi, nhưng lại bị Tô Mặc Thời ngăn lại: “Đưa cho tôi, nếu là thuốc lá rớm, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với cửa hàng tiện lợi. Vân Lệ nhìn bao thuốc lá, nhét thẳng vào tay Tô Mặc Thời, xoay người xua tay: “Truy cứu đàng hoàng giúp ông đây. Tô Mặc Thời nhìn bóng lưng Vân Lệ, bao thuốc lá bị anh ta bóp đến méo mó. Thương Úc nhận ra người Lê Tiếu căng thẳng, vòng qua vai cô kéo vào lòng mình, hỏi: “Tra ra được gì? Cánh mũi Tô Mặc Thời động đậy, anh ta mở lòng bàn tay nhìn bao thuốc lá biến dạng kia: “Không phải là thuốc lá có vấn đề. Cửa hàng tiện lợi trong trận là dây chuyền quốc tế, không bao giờ bán thuốc lá rởm. Mặt Tô Mặc Thời nặng nề nghiêm túc hiếm thấy “Trong máu và tóc anh ấy có chứa Cannabinoid tổng hợp nhân tạo, không chỉ thế, còn có dư lượng Chlorpromazine quá liều. Chlorpromazine là thuốc an thần hiệu quả cao. Đôi mắt đen nhánh của Lê Tiếu bừng lên ngọn lửa, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cô dựa vào vai Thương Úc, gương mặt lạnh lùng: “Đã bao lâu rồi? Giọng Tô Mặc Thời cứng nhắc, anh ta nén tâm từ xao động: “Dựa trên kết quả chân tóc cho thấy ít nhất cũng đã một tháng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương