Margaret lắng lặng thở dài, đẩy bánh ngọt đến trước mặt Lê Tiếu: “Cậu muốn nói tôi qua đã tuyên bố liên hôn nên không còn đường vẫn cứu?

Tịch La cầm miếng bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa sửa cách dùng từ của Margaret: “Cứu vãn, không phải vãn cứu! Lê Tiếu cong môi, cười nhìn hai người tranh cãi, nhàn nhạt nói: “Là ý này.

Margaret nhún vai: “Dù gì... tạm thời mình cũng không nghĩ ra đối sách, đi bước nào xem bước đó, cùng lằm đẩy em gái ra thay thôi.

Lê Tiếu không biết đã câm nín lần thứ mấy: “...

Tịch La gật đầu phụ họa như thật: “Đúng là một cách hay để bán đứng em gái. Dường như sợ Lê Tiếu hiểu lầm, cô ta nghiêng đầu bổ sung: “Em gái cùng cha khác mẹ, hai người đã có thù với nhau từ kiếp trước.