Trong phòng khách, Thương Úc và Lê Tiếu ngồi một bên, Thái tử George tháo khuy măng sét, thoải mái ngồi xuống sofa đối diện: “Ông và tôi còn cần khách sáo vậy sao?

Thương Tung Hải vỗ tay vịn, ngẩng đầu hướng về phía Lê Tiếu: “Ông gặp con bé nhà tôi rồi chứ? Thái tử George không còn vẻ nghiêm túc, nét mặt dịu dàng quan sát Lê Tiếu, sau đó gật đầu: “Chuyện Myanmar là kiệt tác của cháu phải không?

Đây không phải là lời chất vấn mà như lời trêu chọc ngầm. Lê Tiếu ngồi ngay ngắn, khẽ cúi đầu: “Để ngài phải chê cười rồi. Thái tử George nghiêng đầu nhìn Thương Tung Hải, cảm thán như thể khen ngợi: “Con bé này ưu tú hơn tôi tưởng nhiều. “Đương nhiên rồi.

Thương Tung Hải rất thản nhiên chấp nhận lời ngợi khen này.

Lê Tiếu để trán, mím môi liếc Thương Úc.