Bốn giờ chiều, Lê Tiếu quay về biệt thự nhà họ Lê. Vừa vào của cô đã nghe thấy giọng nói trong trẻo du dương hô lên, “Bé cưng Tiểu Tiếu của mẹ về rồi đúng không? Mắt Lê Tiếu ánh lên ý cười, hướng về phía phòng khách đáp, “Mẹ, là con ạ. Lúc này, Đoàn Thục Viện mặc bộ váy hai mảnh màu hồng đỏ, tóc búi cao, từ trong phòng khách vội vàng đi ra. Nữ chủ nhân nhà họ Lê tuy đã hơn năm mươi, nhưng cuộc sống giàu sang nhiều năm vẫn giữ nguyên cho bà vẻ đẹp mặn mà tự nhiên. Gò má trắng ngần đã nhuốm màu năm tháng, nhưng lại không hề lộ vẻ già nua, mà giống như một người phụ nữ ngoài bốn mươi đầy quý phái và sự tinh tế. Đoàn Thục Viện bước nhanh đến trước mặt Lê Tiếu, ôm chặt cô vào lòng xoa xoa, “Bé cưng, mẹ về muộn, để con chịu thiệt rồi. Lê Tiếu bị xoa đầu thành một mớ bòng bong: “... Đoàn Thục Viện cao khoảng mét bảy, xấp xỉ Lê Tiếu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương