Lê Tiếu thản nhiên nhìn Lê Thiếu Quyền, lấy lại chuối từ trong tay anh ta, tự mình lột một quả đưa đến miệng, không nóng không lạnh hỏi: “Tiền sinh hoạt tháng này hết chưa?
Lê Thiều Quyền tái mặt, dụi thuốc lá, đứng bật dậy, xoa xoa tay vào quần, nghiêm túc đáp: “Dạ daddy, daddy nói mình điều tra ai? Cũng không thể trách Lê Thiếu Quyền vứt bỏ liêm sỉ, từ khi anh ta mê muội với internet, bác Hai của Lê Tiếu tức khỏi phải bàn, thẳng tay cắt luôn tiền sinh hoạt của anh ta.
Năm sáu năm nay toàn là Lê Tiếu tiếp tể tiền chi tiêu hằng ngày cho Lê Thiếu Quyền.
Có tiền thì em chính là Daddy! Lê Tiếu cười như không cười liếc anh ta, cắn chuối, cầm điện thoại trực tiếp chuyển năm trăm nghìn qua, “Thương Úc. Lê Thiếu Quyền ngồi xuống lần nữa, nhìn tin báo đã nhận được tiền trên điện thoại còn cười cợt nói câu “Cảm ơn Daddy, sau đó thành thạo mở khung lục soát trên máy tính, hỏi: “Chữ Úc' nào? “Úc trong nồng đậm sâu nặng ấy. Lê Tiếu nhớ đến khí chất bí hiểm nồng đậm trên người Thương Úc mà mím môi, ngay cả chuối trong miệng cũng trở nên ngọt hơn.
Hàng loạt tiếng “cách cách vang lên, Lê Thiếu Quyền ngẩng đầu lên với sắc mặt kỳ quái, gạt đi vài sợi tóc rối, “Không có người này, em có nhớ nhầm tên không đấy? Lê Tiếu tiện tay ném vỏ chuối vào thùng rác, nhìn về cửa sổ, nói một cách sâu xa: “Vậy anh tìm thử...