Lê Tiếu cắn một miếng bánh mì, nhàn nhạt đáp: “Ngày mai. Lê Ngạn gật đầu như thật, hung bạo nói: “Thằng chó Thương Lục, chờ anh cả và chú Ba về, xem bọn tao xử lý mày thế nào. Ăn sáng xong, Lê Tiếu về phòng, cầm di động lên mới nhận ra tối qua tắt máy đã quên mở lại. Trong tích tắc màn hình sáng lên, Lê Tiếu có cảm giác như điện thoại muốn nổ tung. Hai mươi mấy tin nhắn đều do Đường Dực Đình gửi tới. Đường gia Tiểu Đình: “Mình gọi lộn số à? (Nghi ngờ) Đường gia Tiểu Đình: Không thể nào! Số điện thoại của cậu tôi thuộc nằm lòng cơ mà! Đường gia Tiểu Đình: Lê Tiểu Tiếu, cô không có nhân tính, anh trai bảo vệ nói rằng cậu cùng với một người cực kỳ có máu mặt đi mất rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương