Ngày hôm sau tỉnh dậy thì trời đã sáng. Thời An chớp mắt vài cái, đầu óc vẫn chưa rõ ràng lắm, thái dương vẫn hơi đau. Có lẽ bởi vì nàng bị bệnh nên hiện tại Xuân Thiện cũng không đợi ở ngoài điện mà đang canh giữ ở mép giường nàng. Sau khi thấy nàng tỉnh lại thì cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy. Thời An liếm môi dưới, trong miệng tràn đầy vị đắng có thuốc, có chút không chịu nổi. Nàng không nhớ được chuyện nửa đêm về sau, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng. Dường như nàng được người đút thuốc, khó trách lại đắng như vậy. Từ chối lời đề nghị của Xuân Thiền. Nàng tự mình đi rửa mặt chải đầu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương