Ánh mắt Mục Trì Thanh chuyển động, tầm mắt lưu luyến ở trên môi nàng. Đôi môi xinh đẹp vừa bị hôn giờ phút này kiều diễm như hoa, lây dính máu tươi, càng thêm đỏ tươi.

Hắn bất giác đưa tay ra, muốn xoa nát, sau đó nhìn nhụy hoa bên trong.

“Bốp ——!

Một tiếng kêu vang, khuôn mặt Mục Trì Thanh bị móng tay cào ra một vết máu.

Thời An thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Nàng gần như dùng toàn bộ sức lực cho cái tát vừa rồi. Lúc này, cánh tay kia buông thõng bên người. Nàng thậm chí một chút sức lực để động đậy cũng không còn.