Thời An rũ mắt. Nàng không khỏi nghĩ lần ở trên du thuyền đêm Nguyên Tiêu ấy. Khi đó Mục Trì Thanh đã mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của hệ thống. Vậy chẳng lẽ là nguyên nhân này sao? Ngoại trừ bản thân, Thời An còn không nhịn được lo lắng cho Thẩm gia. Nàng không biết hiện tại đại ca như thế nào, có bị liên lụy hay không. Đáng tiếc những việc này nàng không thể hỏi được từ trong miệng Xuân Thiền, muốn biết, chỉ có thể chờ Mục Trì Thanh trở về. Trong điện đặt không ít đồ. Trên kệ sách không chỉ có sách giải trí, còn có không ít những quyển cổ văn, điển tịch buồn tẻ nữa. Tay Thời An cầm chân nến đi đến cạnh bàn, xích bạc uốn lượn trên mặt đất, ma sát với gạch lát nền, phát ra những tiếng vang nho nhỏ, làm cho cả đại điện không đến mức yên tĩnh không tiếng động. Nàng cẩm lấy một quyển sách du ký trong tay. Phía trên viết những phong tục tập quán của nước ngoài, đọc cũng không đến mức buồn tẻ. Cơ hồ có thể cảm nhận được những gì tác giả tận mắt chứng kiến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương