Sáng sớm hôm nay, hắn chuẩn bị đồ đạc mà trong lòng vui mừng khó tả. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, bản thân còn chưa xuất phát thì bên tướng phủ đột nhiên truyền đến tin tức giống như một đòn giáng vào đầu hắn, khiến hắn sửng sốt không thể thở được mấy hơi. Lời nhắn chỉ có một câu: Tam tiểu thư gọi mãi không tỉnh. Nếu không phải Lâm Trấn đến đưa tin mà là bất kỳ người nào thì đã bị hắn đánh một chưởng rồi. An An sao có thể hôn mê bất tỉnh. May mắn hắn còn một chút lý trí, mới sáng sớm tinh mơ không làm chuyện đầu trộm đuôi cướp gì. Xe ngựa một đường phi như nhanh tới tướng phủ, sắc mặt Ninh Khang Vương cực kỳ kém, không người nào dám cản. Trước khi Mục Trì Thanh tới sân viện đã cảm nhận được tướng phủ khác thường. Gần như trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng. Hắn cưỡng ép bản thân không cần suy nghĩ nhiều. Trước khi nhìn thấy An An, tất cả trước mắt đều là giả nhưng tay đang rũ bên người lại không nhịn được mà run rẩy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương