Ngày thứ hai, trời sáng. Yên Thúy đang chuẩn bị gọi tiểu thư dậy lại phát hiện tiểu thư đã ngồi ở mép giường. Nàng ấy vừa muốn cười nói một câu tiểu thư thức dậy sớm thế, lại thấy hốc mắt tiểu thư đen thui, lập tức kinh hãi. Nàng vội vàng quan tâm nói: “Hôm qua tiểu thư ngủ không ngon sao, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Thời An lắc đầu nói: “Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, sau đó thì không ngủ được. Đêm qua lòng nàng phiền loạn. Mặc dù, ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị về nhà nhưng vẫn trằn trọc cả đêm, lăn qua lộn lại suốt đêm. Nàng sợ bản thân không thể thuận lời trở về, lo lắng không thôi. Sau đó lại nghĩ về sau sẽ không gặp lại được những người ở thế giới nhỏ này, suy nghĩ trong lòng thay đổi xoay vòng liên tục. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương