Thời An ngơ ngác nhìn hắn, lông mày nhăn lại bị vuốt phẳng giống như còn lưu lại độ ấm trên đầu ngón tay của đối phương. Một lúc sau, gương mặt của nàng lập tức đỏ lên một chút. Việc luân hồi này quá mức kinh thế hãi tục, nàng đã quên mất chuyện lúc trước nhưng không ngờ rằng Mục Trì Thanh lại nhắc lại, chỉ là vì chứng minh với nàng rằng tình yêu của hắn không phải tình cảm ỷ lại lúc còn nhỏ. Mục Trì Thanh nhìn gương mặt ửng đỏ đến tận mang tai của nàng, đáy lòng tăng thêm vài phần khó nhịn, hắn nói: “Bây giờ An An đã tin tưởng chưa? Ngón tay của Thời An cuộn lại, nắm vạt áo, nàng nói mơ hồ: “Trước kia ngươi từng thích người khác, về sau cũng sẽ thích người khác, cũng không nhất định một hai phải là ta. Nàng sẽ không ở lại thế giới này lâu lắm, không có khả năng cùng hắn vượt qua một đời này nhưng cũng may trong cuộc đời dài lâu của đối phương sẽ xuất hiện những người muôn hình muôn vẻ và sẽ có người ở bên cạnh hắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương