Hắn nói: “Ta cầu nguyện An An yêu ta. Gió đêm thổi bay sợi tóc bên tai của Mục Trì Thanh, hắn nhìn về phía Thời An, đáy mắt thâm tình không cần nói thêm gì nữa. Tiếng ầm ĩ hai bên bờ cũng không ảnh hưởng đến trong giờ phút yên tĩnh này giữa hai người, giống như là hai nơi bị tách ra. Thời An thậm chí có thể nghe thấy tiếng nâng chén uống rượu trên một chiếc thuyền khác cách đó không xa. Trong nháy mắt khi nàng nghe thấy Mục Trì Thanh nói xong thì cảm thấy rất hoảng sợ, lúc trước đầu óc trống rỗng nhưng lại có thể phân ra một chút tâm tư đi cảm nhận tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh. Nhưng giờ phút này nàng đột nhiên cảm thấy bản thân nghe thấy lời nói vừa hoang đường vừa kỳ lạ. Mục Trì Thanh muốn tình cảm của nàng, nàng biết, vẫn luôn biết, nhưng lại không biết đối phương là có loại tình cảm này với nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương