Cổ tay hắn nhẹ nhàng di chuyển cắm cây trâm ngọc vào mái tóc đen, hồng ngọc tô điểm ở giữa mái tóc đen trông xinh đẹp và hài hòa giống như vốn dĩ nên là như vậy. Thời An cảm nhận được sợi tóc khẽ di chuyển, nàng ngẩng đầu lên và nhìn ra phía sau: “Thế nào, có đẹp không? Đầu ngón tay của Mục Trì Thanh vân vê và nói: “Đẹp. Đáng tiếc trong khoang thuyền không có gương đồng, Thời An nhìn không thấy bộ dáng của bản thân. Chỉ có thể dựa vào tưởng tượng và sau đó nghe thấy Mục Trì Thanh nói: “Trên lầu ba có gương đồng. Thời An chớp mắt, nói sớm một chút đi, nói sớm thì nàng đã đi lên trên lầu tự cài lên. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương