Chuyện xảy ra ở phủ Ôn Bác Hầu, Thời An không nói cho bất kỳ ai biết.

Nàng chỉ ngồi trên xe ngựa hồi phủ, hỏi mẫu thân về chuyện đi thăm hỏi mấy ngày nay, Tiêu Lăng Hoàn chắc chắn không phải loại người dễ dàng tin lời đồn đãi bên ngoài nên nàng do dự hỏi một lần.

Tiêu phu nhân nghe vậy thì dịu dàng mỉm cười, khóe môi hiện lên một chút khen ngợi giống như là đang khen nàng vì rất nhanh đã khám phá được ý nghĩa trong đó: “Vậy An An có nhìn trúng ai không?

Đã nhiều ngày nhìn thấy đều là thanh niên tài tuấn cùng lứa tuổi ở kinh thành, không biết có vị nào có thể vào mắt của An An không? Nếu có duyên thì bà sẽ sắp xếp chuẩn bị cho An An.

Thời An thở dài bất đắc dĩ trong lòng, thì ra nương thật sự có ý định như vậy. Nàng lắc đầu một cách dứt khoát, giọng điệu nghiêm túc: “Mẫu thân, con không muốn nghĩ đến chuyện này. Con muốn ở bên cạnh mẫu thân và phụ thân nhiều thêm mấy năm nữa.