Khi hai người bước vào từ cửa viện, vừa định đi đến tiền sảnh, Tiêu Linh Văn sửng sốt: “Đại ca? Nàng ấy chớp mắt nhìn Đại ca nhà mình, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao huynh lại ở chỗ này? Không phải là biết Thẩm tỷ tỷ sẽ tới cho nên cố ý ở đây chặn người lại trước đấy chứ. Từ khi nào mà Đại ca có loại giác ngộ này vậy? Tiêu Lăng Hoàn đương nhiên cũng thấy được Thời An, hắn cũng biết hôm nay Thẩm gia tới cửa làm khách nhưng cũng không phải cố ý lại đây, “Gia gia kêu ta đến chỗ của muội lấy đồ lúc trước đã để ở đây. Năm trước Tiêu lão gia tử nhận được một bức tranh đẹp do danh gia vẽ, là một cái mặt quạt nhưng bị Tiêu Linh Văn nhìn thấy được nên một hai phải xin cầm đi ngắm mấy ngày. Tiêu lão gia tử vốn là không đồng ý nhưng lại không chịu nổi cháu gái làm nũng nói lời ngon tiếng ngọt nên trong lúc nhất thời mềm lòng đã cho cháu gái mượn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương