Ngày mai là năm mới, khắp nơi trong cung đã được treo đèn lồng.

Thời An đang đợi Thẩm Thời Mẫn ở bên ngoài, một lúc sau liền nghe thấy có người gọi mình: “Tam cô nương.

Khi Thời An quay đầu lại nhìn thấy công chúa Nguyệt Ương thì cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao sau khi hành cung trở về, công chúa Nguyệt Ương đã gửi cho nàng thiệp mời mấy lần mời vào cung nhưng Thời An đều từ chối hết, mà hôm đó ở Lăng Tiêu Các, lời nói của công chúa Nguyệt Ương còn chưa nói hết đã bị Mục Trì Thanh vội vàng chạy đến cắt ngang, chắc chắn là không cam lòng.

Thời An xoay người muốn rời đi lại bị công chúa Nguyệt Ương ngăn lại: “Tam cô nương không đợi muội muội mình sao?”

Công chúa Nguyệt Ương nhìn sắc mặt người hơi thay đổi, mỉm cười nói: “Ta không phải người không biết trái phải, tam cô nương cũng chỉ cần nghe ta nói, dù sao ngày đó còn chưa nói xong đã bị người khác cắt ngang.”