Vừa rồi cách một khoảng cách mà Thập Tứ công chúa đã nhận ra người trong tranh là ai, nếu không nàng hoàn toàn không thể nào nói ra là Hoàng cô cô.

Trong lòng Thời An cảm thấy hơi khó chịu, chăm chú xem nó một lúc nhưng không chú ý rằng có người đã đến, vì vậy nên cất nó đi trước.

Thời An cũng không thích Thập Tứ công chúa cho lắm, mặc dù đối phương mỗi lần xuất hiện ở trước mặt nàng đều rất ôn hòa dịu dàng nhưng nàng vẫn không có cách nào thân cận được.

Công chúa Nguyệt Ương nghe ra một chút địch ý, thần sắc không thay đổi, cười nói: “Bởi vì ta đã từng xem qua bức tranh này ở nơi khác, lúc ấy đã cảm thấy người trong tranh vô cùng đẹp, cho nên mới hỏi người là ai, đối phương nói cho ta biết, đây là hoàng cô cô.

“Cho nên ta vừa mới liếc mắt một cái liền nhận ra. Công chúa Nguyệt Ương vươn tay sờ rìa bức họa, trầm giọng nói: “Không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ở chỗ này.