Thẩm Thời Hàn đoạt lấy ngọc bài, bàn tay Lâm Trấn đặt trên bội kiếm giật giật, lại nhịn xuống. Thẩm Thời Hàn cầm ngọc bài, cẩn thận nhìn chằm chằm một lần, tựa như đang xăm xoi một đóa hoa, cuối cùng hắn không vui lắm, hỏi Lâm Trấn: “Ngọc bài này là thật à? Lâm Trấn gật đầu, nghiêm túc dặn dò: “Thẩm đại nhân cẩn thận một chút, đừng để rơi. Thẩm Thời Hàn: “… Nếu sợ rơi thì đừng tùy tiện lấy ra cho người khác nhìn, đưa một ngọc bài quan trọng như thế này lại đưa cho một cô nương, nhìn xem có được không? Cho dù cô nương này là muội muội nhà mình cũng không được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương