Thời An bán tín bán nghi. Nàng lại đặt tay lên trán Mục Trì Thanh lần nữa, đếm số trong lòng. Một lúc sau, lòng bàn tay quả thật không nóng nữa, nhiệt độ bình thường. Nàng rút tay lại, cảm thấy vẫn phải để thái y kiểm tra lại lần nữa mới được. Nhưng hiện tại trước không có thôn, sau không có tiệm. Đừng nói thái y, ngay cả một bóng người cũng không có. Thời An vuốt ve lông tơ trên áo choàng, hỏi hắn: “Ngươi dẫn ta đến đây làm cái gì? Mục Trì Thanh mỉm cười, nói: “Không phải An An không kiên nhẫn sao. Có ta ở đây, sẽ không quá lạnh. Không gian trên xe ngựa quá nhỏ, ánh mắt An An như thực thể, Hắn không trốn thoát, cũng không nỡ né tránh. Chỉ là dưới ánh nhìn chăm chú của An An, hắn thật sự không kìm nén được đáy lòng ngo ngoe rục rịch. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương