Thời An không biết bản thân đã ngủ bao lâu. Nhưng mà nàng cảm giác cũng không tính là lâu. Nàng vén một góc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, phong cảnh xung quanh quan lộ cũng không thay đổi nhiều.

Mục Trì Thanh nói ở bên cạnh: “Còn phải bốn canh giờ nữa.

Bốn canh giờ nữa, tức là tám giờ, đến lúc đó khẳng định trời đã tối.

Thời An không khỏi thở dài: “Rất lâu.

Mục Trì Thanh nhìn nàng ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, xoa nhẹ đầu ngón tay, hỏi: “An An có muốn đến sớm hơn không?