Thời An gật đầu nhưng vẫn cất khối lệnh bài đi. Không phải nàng không tin lời nói của Mục Trì Thanh, mà đôi lúc không tránh khỏi gặp người không quen biết. Có lệnh bài ở đây thì nàng có thể cáo mượn oai hùm, lấy ra tên của Ninh Khang Vương, vẫn có thể hù dọa người.

Nàng cất lệnh bài xong, quyết định cho hắn một trái táo ngọt: “Như vậy, ta và điện hạ tạm thời hòa nhau.

Mục Trì Thanh nhìn nàng, nói: “Nhưng An An vẫn gọi ta là điện hạ.

Xưng hô này quá mức xa cách. Hắn cũng không muốn nghe. Từ trước đến nay, An An vẫn luôn gọi thẳng tên hắn, có một lần còn từng gọi tên chữ của hắn.

Thời An nói: “Nhưng mà những người khác đều gọi ngươi là điện hạ. Ta cũng không nên quá đặt biệt.