Thời An chớp chớp mắt, hơi không hiểu rõ được bố cục trước mắt nhưng nghĩ cũng biết được nhất định là bản thân đã đi tới nơi không nên đến gì đó. Cũng may không có người phát hiện, nàng đang định xoay người rời đi thì phía sau tấm bình phong đối diện giống như có người tiến vào, vạt áo màu đen thêu chỉ vàng chợt lóe lướt qua. Nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái thì dừng bước chân lại, đó là quần áo hôm nay Mục Trì Thanh mặc. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên chứng minh suy đoán của nàng, Mục Trì Thanh nói: “Vừa rồi ngươi đi chỗ nào? Cách tấm bình phong, Thời An nhìn không nhìn thấy gương mặt của Mục Trì Thanh. Không biết biểu cảm của đối phương vào giờ phút này và giọng nói cũng không nghe ra buồn vui nhưng đột nhiên khiến người khác cảm thấy nguy hiểm. Thời An lập tức thở nhỏ lại, nàng không dám di chuyển, ánh mắt bị hạn chế nên đồ vật có thể nhìn thấy cũng không nhiều. Nàng không rõ lắm những lời này của Mục Trì Thanh là đang hỏi ai. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương