Quả nhiên Thẩm Thời Mẫn chỉ đi một lát thì đã quay lại, ba người cùng nhau đi về phía nơi lưu giữ chữ viết của Tiêu Lăng Hoàn.

Ba người rẽ trái rẽ phải rồi đi thêm một đoạn đường ở trong vườn Hòa Bình, rốt cuộc cũng tới nơi, Tiêu Linh Văn rất đắc ý nói: “Có phải chữ viết của Đại ca muội đẹp lắm đúng không? Lúc ấy Đại ca của muội chỉ mới chín tuổi thôi.

Lúc này nàng ấy đã quên chuyện nhìn lầm người, một lòng một dạ bắt đầu khen Đại ca nhà mình.

Ở dưới đèn cung đình, Thời An ngước mắt lên, chữ viết màu đen cứng cáp mạnh mẽ, có thể nhìn thấy được phong cách cứng rắn, khó trách Thẩm Thời Hàn cũng nói không thể so sánh được. Chữ viết này không giống như một đứa trẻ chín tuổi có thể viết được.

Thời An gật đầu khen nói: “Chữ viết của Tiêu đại ca thật sự rất lợi hại, có vẻ ta đã biết cái gì gọi là một chữ giá ngàn vàng.