Tiêu Lăng Hoàn thấy nàng di chuyển ánh mắt nhìn qua, mỉm cười gật đầu nói: “Tam cô nương. Thời An thuận tay cầm lấy chén rượu đưa qua, nàng tùy ý liếc mắt nhìn một cái sau đó ngạc nhiên dừng ánh mắt lại, “Tiêu đại ca trông hơi gầy một chút. Ngày ấy mới ngồi thuyền dạo trên sông với nhau, nàng xác định Tiêu Lăng Hoàn thật sự gầy tuy nhiên tinh thần nhìn cũng không tệ lắm. Tiêu Lăng Hoàn nói: “Vì một chuyện cảm thấy bối rối, phiền lòng mấy ngày, tuy nhiên đã suy nghĩ kỹ rồi. Hắn không phải Thất muội mà nhìn không ra suy nghĩ của Ninh Khang Vương với Thẩm Thời An, hắn hầu như hiểu rõ ngay lập tức. Nếu không thì sẽ không buộc miệng thốt ra câu hỏi kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương