Tiêu Linh Văn vừa xấu hổ vừa vội vàng, nét ửng đỏ trên gương mặt đi thẳng một đường từ hai má xuống tới cổ. Cũng may là Đại ca cũng không đinh ở lâu, lập tức mang nàng rời khỏi thuyền của Ninh Khang Vương, nàng nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, lại lo lắng nói: “Đại ca, vừa rồi có phải muội đã làm sai chuyện rồi đúng không? Có thể liên lụy đến trong nhà không?

Tiêu Lăng Hoàn đưa muội muội quay về trên thuyền và lắc đầu: “Không sao đâu.

Tiêu Linh Văn liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình một cái, nếu là ngày thường thì Đại ca sẽ không chỉ nói có ba chữ như vậy. Cảm giác lo lắng trong lòng nàng không biến mất mà ngược lại càng tăng thêm: “Đại ca, huynh làm sao vậy?

Tiêu Lăng Hoàn vỗ vỗ vai của muội muội: “Ta không có việc gì, Tiểu Thất không cần lo lắng. Loại việc nhỏ này Ninh Khang Vương sẽ không ghi nhớ trong lòng đâu.

Hắn vội vàng nói hai câu, an ủi xong muội muội liền bước nhanh đi ra khoang thuyền rồi kêu người lái thuyền về phía bờ sông.