Mục Trì Thanh giống như không nhận thấy sự khác thường của nàng, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống lại ngước lên nhìn Thời An nói: “An An, ta không làm gì người đánh đàn kia. Chỉ là đổi hắn xuống mà thôi. Môi mỏng của hắn mím lại, do dự một lúc lại nói: “Nếu An An muốn nghe thì ta có thể đàn cho nàng nghe. Thời An nhướng mày: “Ngươi cũng biết đánh đàn sao? Lúc này nàng thật sự có hơi kinh ngạc, vì vậy đã quên khống chế biểu cảm trên gương mặt của mình, trên mặt vốn dĩ đang căng chặt cũng lộ ra vài phần tò mò. Tại sao nàng lại không biết vai ác giỏi về âm luật, ít nhất khi còn ở nước Văn Uyên thì không thấy hắn từng chạm qua nhạc cụ. Chẳng lẽ là học được trong năm năm này? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương