Tiêu Lăng Hoàn không biết muội muội đang mắng thầm. Lại nói, vài ngày trước hắn đến Thẩm phủ thật sự là đi thăm Thẩm Thời Hàn. Nếu không phải Thẩm Thời Hàn còn chưa hoàn toàn bình phục, hôm nay cũng sẽ gọi hắn đi cùng rồi.

Tiêu Lăng Hoàn đương nhiên biết muội muội vẫy tay có ý tứ gì. Chỉ là một mình hắn lên du thuyền của các tiểu cô nương thì không hợp lễ nghĩa.

Ánh mắt hắn khẽ rơi vào bóng hình xinh đẹp bên cạnh muội muội. Hắn chỉ cảm thấy hôm nay tam tiểu thư vô cùng động lòng người, môi hồng răng trắng, mày rậm đen như mực, còn có một đôi mắt hạnh tựa như óng ánh nước.

Tiêu Lăng Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối. Hôm nay sao Thẩm Thời Hàn không khăng khăng đòi tới đây chứ. Nếu không thì hiện tại hắn đã có lý do qua bên đó rồi.

Hắn kìm chế thu hồi tầm mắt, vừa muốn xoay người, khóe mắt nhìn thấy gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.