Trong tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng ngoài sảnh cũng không có quá nhiều người. Mấy người trẻ tuổi đều bị đuồi về viện tử của mình. Lão tổ tông cũng không đến Vương phủ mừng thọ nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì và cũng đã đi ngủ trước khi bọn họ trở về phủ. Thẩm Trường Tùng an ủi nói: “Đại ca, tẩu tẩu. Nếu Ninh Khang Vương đã sai người truyền lời cho đệ, vậy An An nhất định sẽ không có việc gì. Thẩm Trường Hà cau mày: “Không phải ta lo lắng cho An An. Ta đang lo lắng cho Vân Khởi. Thằng bé vẫn luôn không hài lòng Ninh Khang Vương, lại vô cùng để ý An An. Nhất định nó sẽ nóng nảy, xúc động hơn so với ngày thường. Ta nên ngăn nó lại mới đúng. Tiêu phu nhân cũng cau chặt mày. Hai đứa đều là con của bà. Hiện tại lại không biết hai người đang ở nơi nào, hơn nữa lại không hỏi thăm được bất cứ tin tức nào. Thẩm Trường Hà vỗ tay bà, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương