Thẩm Thời Hàn chậm rì rì bước tới, nhìn muội muội rồi lại nhìn Tiêu Lăng Hoàn đã đi xa, trong lòng nhịn không được bắt đầu nói thầm và bắt lấy muội muội hỏi: “Ngày thường muội đi hầu phủ chơi, Tiêu Lăng Hoàn cũng có ở đó sao? Thời An suy nghĩ một chút và nói: “Có đôi khi ở, có đôi khi không ở, có chuyện gì sao? Thẩm Thời Hàn lắc đầu: “Không có gì. Có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều. Đã qua giờ ăn trưa nhưng lại chưa tới buổi tối, lúc này trong tử lầu đón khách không có người và có rất nhiều chỗ trống. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương