Năm thứ nhất Khải Hoành, tháng ba, đầu mùa xuân.
Theo một tiếng khóc trong trẻo, Thẩm gia có thêm một thiên kim. Tiêu phu nhân không màng thân thể suy yếu, chống tay nhìn thoáng qua nữ nhi mình mới sinh. Sau đó, mới nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Không giống những đứa trẻ khác, tiểu An khi mới sinh ra rất ưa nhìn, hoạt bát, hiếu động lại không thích khóc nháo. Các ca ca, tỷ tỷ trong nhà đều rất thích tiểu muội muội này. Đặc biệt là Thẩm Thời Hàn. Hắn và Thời An là huynh muội ruột, chảy cùng một dòng máu không thể làm giả, đương nhiên càng thân thiết hơn so với những người khác trong nhà.
Ngày thường, toàn bộ trong phủ đều có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thời Hàn, thường xuyên khiến sân nhỏ gà bay chó sủa. Nhưng từ sau khi muội muội sinh thì luôn chạy tới chỗ Tiêu phu nhân. Nếu không tìm thấy người ở chỗ Tiêu phu nhân thì sẽ đến cách vách tìm bà vú, tóm lại là muốn gặp muội muội.
Ngày từ đầu, Thẩm Tương còn lo lắng tuổi hắn nhỏ, không biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ không cẩn thận làm muội muội bị thương. Không chỉ tới, Thẩm Thời Hàn chỉ lấy một cái ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh muội muội, cứ như vậy nhìn trông mong.