Thời An cẩn thận tránh đi cái chân bị thương của hắn nhưng Mục Trì Thanh không hề quan tâm, không cho phép nàng có một chút ý định tách ra nào. Thân thể không hề có khoảng cách mà ôm chặt bên nhau, không có một chút khe hở dư thừa nào. Mục Trì Thanh nhịn không được lắng nghe tim đập của nàng, ngón tay dọc theo bên hông di chuyển tới trên cánh tay rồi sau đó đặt ở giữa cổ tay. Chỉ là run rẩy rất nhỏ khiến hắn không phân biệt ra được đây là giọng nói hoảng hốt của hắn hay vẫn là bị mạch đập kích thích. Thời An vừa nghiêng đầu ra một chút, nàng ngước mắt lên nhìn Mục Trì Thanh rồi hỏi: “Tại sao chàng không gọi ta là Tam cô nương? Vừa dứt lời thì thấy sắc mặt đỏ lên của Mục Trì Thanh trở nên trắng bệch, giờ phút này trên gương mặt thanh tú xinh đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi hoang mang, hắn cuống quít chứng minh: “An An, nàng nhớ ra rồi sao? Thời An thầm nghĩ, thì ra người nhớ lại không chỉ có một mình nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương