Thời An còn hơi choáng váng, hôn trong chốc lát thì bản thân suýt chút nữa là đã thở không nổi nên đành phải lùi lại, tuy nhiên không có lùi lại rất xa và vẫn còn dựa vào trên người thiếu niên. Nàng vừa lòng mà nhìn trên mặt Mục Trì Thanh hiện lên đỏ ửng, nhịn không được cong cong khóe môi lên. Khuôn mặt của Mục Trì Thanh hoàn toàn không còn bình tĩnh lý trí giống như vừa rồi, miễn cưỡng bình tĩnh lại và khi nói chuyện lại nói lắp: “Tam, Tam cô nương, nàng, ta, mới vừa rồi, tại sao nàng…… Hắn giống như không biết nói cái gì, một câu lộn xộn cũng không có nói ra lời nói hoàn chỉnh. Thời An nhìn không được nữa, nàng muốn nói chỉ là cái hôn một cái mà thôi. Bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần nhưng lời nói mới đến bên miệng thì ánh mắt lại lần nữa trở nên mơ hồ, Mục Trì Thanh còn đang luống cuống tay chân ra hiệu cái gì đó nhưng nàng lại nghe không thấy giọng nói của hắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương