Thời An không biết và cũng không muốn biết, nàng nhanh chóng nói: “Cho ta một thanh đao. Nếu nàng vô tình rơi vào trong tay của người khác, nàng tình nguyện lập tức tự sát. Mục Trì Thanh đưa một thanh đao qua, đó là một thanh đao nhỏ xinh đẹp, trên chuôi đao được khảm viên đá ngọc xinh đẹp. Thời An duỗi tay sờ lên thì biết đây là thanh đao nàng đã từng tặng cho hắn mà Mục Trì Thanh vẫn luôn mang theo trên người. Nàng nắm chuôi đao rất chặt, không xê dịch nhìn chằm chằm trong khi hai bên chiến đấu. Vạt áo tung bay, trong ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm thì đã không thể nhìn rõ tình huống là như thế nào. Trong lòng nàng cảm thấy nôn nóng, chỉ hy vọng Đại ca có thể nhanh một chút, lại nhanh một chút. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương