Bãi săn Hàm Nguyệt, khi xe ngựa đến đó thì trời đã gần tối rồi. Những lều trại lớn nhất trên bãi săn đã được thu dọn xong và chỉ đợi người vào ở, nơi xa hơn một chút còn có mấy căn lều khác và có thể nhìn thấy người ra ra vào vào. Mục Trì Thanh không vui mà nhíu mày lại, viên quan nhỏ đã sớm chờ ở đây và vội vàng giải thích: “Vương gia, đó là tiểu công tử Tào gia và vài người bạn đi chơi cùng. Ngày hôm trước mới tới, tiểu quan đã đi thông báo nên bọn họ sẽ không làm phiền ngài. Sắc mặt của Mục Trì Thanh thản nhiên, nhìn không ra là có vui hay không và sau đó lại hỏi một câu: “Còn những người khác thì sao? Tiểu quan nhanh chóng xua tay: “Hồi bẩm Vương gia, đã không còn ai nữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương