Hỉ phục đỏ thẫm bị người cởi xuống, rơi xuống trên mặt đất, Thời An không thay áo ngủ và cũng không thèm để ý đến hỉ phục. Sau khi thổi tắt ngọn nến trên cây đèn, thì nàng ở trước mặt Mục Trì Thanh bò lên trên giường một lần nữa.

Nàng kéo cái chăn bị nắm đến xộc xệch, hơi sửa lại một chút, khăn hỉ còn ở dưới chân giường. Trên đó còn có vết máu tươi chói mắt, Thời An cau mày gỡ màn che giường xuống, sau đó nằm xuống rồi nhắm mắt lại.

Trong bóng đêm, Mục Trì Thanh có động tĩnh, hắn chậm rãi đi về phía mép giường.

Thời An nắm một góc chăn: “Không được đi lên đây.

Mục Trì Thanh cứng lại và hốc mắt đỏ bừng, hơi ấm ức rồi lại không dám thật sự làm trái với lời nói của An An. Hắn thật sự sợ hãi An An lạnh mặt không để ý đến hắn, giống như không hề có chút nhớ nhung gì với nơi này.