Trong lúc hỗn loạn giãy giụa, một giọt rượu chảy xuống từ cánh môi làm ướt hỉ phục đỏ thẫm. Đôi mắt của Thời An đỏ bừng rồi cắn một ngụm, trong lúc nhất thời mùi hương rượu nồng đậm xen lẫn với mùi tanh rỉ sắt. Sau khi rượu được uống hết thì bàn tay bóp cằm nàng mới buông ra, Thời An che cổ lại ho thành tiếng, ho đến mức nước mắt đều chảy xuống. Trên cánh môi của Mục Trì Thanh bị cắn chảy máu, giọt máu ngưng tụ từ nhỏ thành lớn, tràn ra rồi lại lăn xuống. Hắn không hề để ý, cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, ly rượu không trên hai bàn tay được đặt song song ngay ngắn trên bàn, Mục Trì Thanh vui vẻ nói: “An An, nàng đã uống xong rượu hợp cẩn rồi. Nói xong thì hắn bế người vừa mới hoàn hồn lên, không màng nàng giãy giụa phản kháng, đi nhanh về phía giường mây. Khi xoay người lại, vạt áo hỉ phục giơ lên rồi lại rơi xuống. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương