Xe ngựa không hề giảm tốc độ trong mưa, phi nhanh một đường về cung. Thời An thay quần áo hơi ướt ở gấu váy, thay một bộ mới, dường như Xuân Thiền nhìn thấy tinh thần nàng không vui nên rất tinh ý, không nói nhiều, nàng ta đắp một chiếc chăn mỏng cho nàng đang trên chiếc ghế dài, sau đó rút lui ra ngoài. Thời An ngồi trước cửa sổ, chống cằm, ánh mắt lơ đãng đảo qua sân, không có việc gì muốn tập trung vào. Sau khi nàng nói rằng nàng sẽ không quay lại, Mục Trì Thanh không nói nữa, nàng cho rằng mình đã hơi quá đáng, mượn danh nghĩa thẳng thắn ép Mục Trì Thanh đưa ra lựa chọn. Thời An cụp mi, nàng biết rõ Mục Trì Thanh sợ bị bỏ rơi, rõ ràng biết đối phương thích mình nhưng lại lợi dụng không chút e ngại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương