Một ngày ba bữa là cả ba bữa đều khó có thể nuốt hết được chỗ thuốc đắng, thật sự là hành hạ người mà.
Sau khi Thời An uống thuốc lần nữa xong, nàng càng ngày càng quyết tâm rời đi, thậm chí nàng còn uống được thuốc đắng như vậy rồi, còn sợ hãi những thứ khác sao.
Chắc là do tâm tính thay đổi, cùng với việc nàng quả thực không muốn uống thuốc nữa, bệnh của nàng rất nhanh đã hồi phục lại, mỗi ngày đều thay đổi, trong vòng ba ngày, sắc mặt nàng đã hồi phục, ngoại trừ chán ăn, mọi thứ khác đều ổn.
Mấy ngày nay Thời An vẫn không từ bỏ việc liên hệ với hệ thống, nàng có trực giác rằng hệ thống vẫn còn ở đó, nhưng nó không thể đi ra để đáp lại nàng, về phần vì sao không thể, ánh mắt của nàng rơi vào thân hình người phía sau bàn kia, nhìn một lúc.
Thời gian Mục Trì Thanh ở lại đây với nàng trong một ngày càng lâu hơn ngày trước, thời gian vốn dĩ nàng dùng để đọc sách đã bị chiếm hết một nửa, không biết từ khi nào đã lỗ vốn rất nhiều, chờ đến khi nàng phát hiện đã là tu hú chiếm tổ, cũng may bàn đủ lớn, cho dù hai người cùng sử dụng cũng không ảnh hưởng đến nhau.