Ngày hôm sau, Hà Lăng dẫn đội hộ tống phần thưởng quay trở lại Lạc Dương.

Trong khi đó, Lưu Kỵ Tân và Quách Mậu cũng cùng nhau đến Mãng Sơn để thăm hỏi Thôi Huyền.

Họ không chỉ mang theo lễ vật phong phú mà còn đưa Thôi Ngôn, người luôn ẩn mình trong bộ phận khí cụ, hy vọng Thôi Ngôn có thể giúp nói vài lời.

Thôi Ngôn khi biết mục đích của họ, trực giác mách bảo rằng việc này không thành. Ông hiểu rõ cha mình, Thôi Huyền, người đã quá chán ngán quan trường sau những năm tháng bị lưu đày khi còn trẻ. Việc ông xuống núi để giúp Nguyên Lý lập chữ trưởng thành đã là giới hạn. Tuy nhiên, Thôi Ngôn cũng đã lâu không gặp cha, vợ con, nên cũng vui vẻ cùng hai người họ lên đường đến Mãng Sơn.

Nguyên Lý cũng cho rằng Thôi Huyền sẽ không đồng ý chuyện này, vì vậy sau khi Lưu Kỵ Tân và Quách Mậu rời đi, cậu bắt đầu chuẩn bị kế hoạch dự phòng—phái người tìm các đại nho nổi tiếng khác ở U Châu. Đồng thời, cậu cũng bắt đầu cho người rải rác tin tức về việc Lý Lập giết hại vợ chồng Sở Vương, cố tình đổ tội cho thái giám và còn muốn mua chuộc Sở Hạ Triều cùng thứ sử U Châu.

Việc này liên quan mật thiết đến U Châu, và chỉ riêng chuyện vợ chồng Sở Vương bị hại cũng đã khiến toàn bộ quan viên các quận huyện ở U Châu phải đứng chung một chiến tuyến với Nguyên Lý, cùng nhau chống lại kẻ thù.

Cùng lúc đó, Nguyên Lý cũng kéo Sở Hạ Triều vào việc chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông.

Sở Hạ Triều không coi lời của cậu là trò đùa, sáng sớm đã dẫn người lên núi chặt cây, thu gom củi và than, cũng như củng cố nhà cửa.

Nguyên Lý nói với hắn: “Đừng chặt trụi núi, vừa chặt vừa trồng cây con, giữ lại núi xanh thì không lo thiếu củi đốt.

Sở Hạ Triều nhướn mày, “Ca của ngươi còn hiểu biết hơn ngươi.

Nói xong, hắn dùng ngón tay búng nhẹ lên trán Nguyên Lý một cái, rồi chạy biến mất không thấy bóng dáng.

Lệnh từ Kế huyện cũng nhanh chóng được truyền đến các quan viên của các quận huyện, yêu cầu họ tích trữ lương thực, xây dựng các nơi trú ẩn, và lệnh cho dân chúng củng cố nhà cửa.

Nguyên Lý thì ra lệnh cho các tù nhân người Bạch Mễ bắt đầu xây dựng thêm nhiều kho lương, đồng thời phái binh lính thân cận mang vàng đến vài châu lân cận, chuẩn bị mua lương thực sau khi thu hoạch mùa thu.

Những hành động quy mô lớn như vậy khiến tất cả những ai biết họ đang làm gì đều hoang mang.

Lương thực trong U Châu vẫn chưa được thu gom về, các kho lương cũng còn nhiều dự trữ, sau vụ thu hoạch mùa thu, chắc chắn lương thực sẽ còn nhiều hơn. Hành động của Nguyên Lý, cầm vàng đi mua lương thực ở nơi khác, trong mắt họ chẳng khác gì phí tiền vô ích, như thể có quá nhiều tiền mà không biết tiêu vào đâu, chỉ là lãng phí.

Lương thực nhiều là tốt, nhưng nếu tích trữ quá nhiều, họ ăn không hết, dễ xảy ra nạn sâu mọt, chuột bọ. Nếu bảo quản không tốt sẽ bị ẩm, mục nát. Nguyên Lý hẳn phải biết những điều này, nhưng tại sao hắn vẫn làm như vậy?

Trịnh Vinh, Trạm Thiếu Ninh và Dương Trung Phát đều đến khuyên Nguyên Lý không nên nóng vội, không nên lãng phí tiền của vào việc mua quá nhiều lương thực.

Lúc nào Nguyên Lý cũng sẵn sàng lắng nghe ý kiến của thuộc hạ, nhưng lần này, cậu gần như cố chấp từ chối mọi lời khuyên, kiên quyết làm theo ý mình, không nghe lời ai cả.

Uy quyền của cậu đã đủ sâu rộng, thuộc hạ không dám khuyên nhiều, chỉ có thể để mặc cậu làm theo ý mình.

Lưu Kỵ Tân và Quách Mậu khi trở về từ Mãng Sơn đã nghe về việc này. Khi biết quyết tâm của Nguyên Lý mạnh mẽ như thế nào, cả hai đã khôn ngoan không khuyên thêm gì. Sau khi báo cáo rằng Thôi Huyền không muốn giúp họ viết bài, họ khéo léo dò hỏi lý do Nguyên Lý làm như vậy và liệu họ có thể giúp đỡ gì không.

Nếu Nguyên Lý có thể chắc chắn rằng năm nay sẽ xảy ra bão tuyết, cậu cũng có thể thẳng thắn nói với họ. Nhưng vấn đề là chính cậu cũng không chắc chắn liệu có bão tuyết hay không, trong tình cảnh này, Sở Hạ Triều sẵn sàng tin tưởng và hành động theo cậu, nhưng nếu nói với người khác chỉ khiến họ hoảng sợ thêm.

“Các ngươi không cần quan tâm đến chuyện này nữa, Nguyên Lý nói thẳng, “Việc mua lương thực này, ta có lý do của mình.

Lưu Kỵ Tân và Quách Mậu liếc nhìn nhau, cúi đầu đáp: “Vâng.

Về việc Thôi Huyền không muốn giúp, Nguyên Lý đã dự đoán trước, cậu hắn thở dài, xoa trán nói: “Có vẻ như vẫn phải nhờ đến các đại nho khác thôi…

Cùng lúc đó, bên ngoài Kế huyện.

Gia đình Trương Lương Đống, những người đã chạy nạn từ Lạc Dương, cuối cùng cũng đến nơi.

Trong xe ngựa, Trương Lương Đống và Tương Hồng Vân hé cửa sổ, nhìn ra cảnh vật xung quanh với vẻ thán phục.

Họ đã trải qua vô vàn nguy hiểm trên đường, vốn tưởng rằng U Châu cũng sẽ hỗn loạn như bên ngoài, nhưng không ngờ khi vừa vào địa phận U Châu, sự hỗn loạn dường như bị cách ly hoàn toàn, không hề ảnh hưởng đến nội bộ U Châu.

Nhìn ra bên ngoài, thấy những ngôi nhà thấp thoáng trong làn khói bếp nhẹ nhàng, dân chúng đang bận rộn trên cánh đồng. Những thửa ruộng lúa vàng óng trải rộng như sóng biển, gió thổi qua khiến từng đợt lúa uốn lượn từ đầu đến cuối.

Khung cảnh này đẹp quá.

Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu xuống cánh đồng lúa, nhìn những đứa trẻ con ven đường lặng lẽ đeo giỏ tre nhặt phân ngựa, Trương Lương Đống cảm thấy như đang nhìn thấy một thời đại thái bình thịnh thế, khiến ông say mê không rời mắt.

Các gia quyến trong những chiếc xe phía sau cũng đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa. Khi nhìn thấy cảnh này, nét mặt của các nữ quyến trở nên dịu dàng, lòng dạ bồn chồn lo lắng cũng dần ổn định hơn.

Người ta nói U Châu xa xôi hoang vu, nhưng nhìn cảnh này, rõ ràng là một nơi yên bình tự tại.

So với Trương Lương Đống, Tương Hồng Vân lại nhìn mọi thứ càng chi tiết và cẩn thận hơn.

Càng tiến gần đến Kế huyện, đường xá càng trở nên bằng phẳng, khi xe ngựa đi qua các vùng quê, ông không nhìn thấy rác rưởi hay ngửi thấy mùi hôi thối nào, điều này khiến Tương Hồng Vân không khỏi ngạc nhiên.

Khi đến bên ngoài cổng thành Kế huyện, nhìn thấy dân chúng xếp hàng vào thành, từng người một được lính canh cổng kiểm tra, mắt Tương Hồng Vân lóe lên, tỏ vẻ hứng thú.

Từ khi họ vào U Châu, mỗi khi qua một thành trì, đều phải chịu sự kiểm tra như vậy. Không chỉ phải kiểm tra xem đoàn có bao nhiêu người, đến từ đâu, vào U Châu để làm gì, ở đâu trong U Châu, mà còn phải kiểm tra xem các vật dụng mang theo có an toàn không.

Mức độ kiểm soát này quả thật là chưa từng thấy trong đời Tương Hồng Vân, có thể loại trừ hiệu quả những kẻ có mục đích không tốt khi vào U Châu. Chỉ từ việc này, Tương Hồng Vân đã có thể nhận ra U Châu hiện tại an toàn và vững chắc đến nhường nào.

Khi đến lượt đoàn người của Trương Lương Đống, một người lính tiến đến hỏi: “Các ngươi từ đâu đến? Đến Kế huyện để làm gì?”

Trương Lương Đống vuốt râu, cười nói: “Chúng ta từ Lạc Dương đến, ta đến Kế huyện để nương nhờ thứ sử của các ngươi. Ngươi cứ việc báo với thứ sử đại nhân của các ngươi rằng Trương Lương Đống đến thăm.”

Người lính nửa tin nửa ngờ, rút lui và đổi một người khác đến canh giữ đoàn người của Trương Lương Đống, sau đó cưỡi ngựa vào trong Kế huyện.

Tương Hồng Vân hơi ngạc nhiên, quay sang nói với Trương Lương Đống: “Một lính canh cổng nhỏ bé mà cũng biết cưỡi ngựa sao.”

Trương Lương Đống cũng rất ngạc nhiên, cảm thán: “Nguyên Lạc Quân đã quản lý U Châu rất tốt, chỉ trong vòng một năm rưỡi, U Châu đã thay đổi rất nhiều.”

Ông nheo mắt nhìn kỹ khi con ngựa còn chưa biến mất, rồi thốt lên: “Ồ, trên con ngựa đó có gì vậy?”

Tương Hồng Vân cũng nheo mắt lại nhưng không nhìn rõ gì, “Thầy ơi, trên con ngựa còn có thứ gì sao?”

Trương Lương Đống biết rằng đệ tử này vì quá chăm chỉ học hành nên mắt đã có vấn đề từ khi còn trẻ, liền nói: “Có, dường như là một vật bằng sắt.”

Tương Hồng Vân gật đầu tỏ ý suy nghĩ.

Không lâu sau, tiếng vó ngựa loạn xạ từ trong cổng thành vang lên nhanh chóng tiếp cận.

Dân chúng bên ngoài cổng thành ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một thanh niên tuấn tú cưỡi ngựa dẫn đầu, áo choàng phấp phới, phong thái anh dũng phi nhanh qua.

Trương Lương Đống và Tương Hồng Vân cũng nghe thấy tiếng ngựa, Trương Lương Đống nhìn ra ngoài cửa sổ, ban đầu ngẩn người, sau đó mặt mày rạng rỡ, ông cười lớn rồi đứng dậy xuống xe, “Lạc Quân, đứa trẻ này, lại còn dẫn người đích thân đến đón ta, hắn đường đường là một thứ sử, sao phải làm thế!”

Nguyên Lạc Quân lại đích thân đến sao?

Tương Hồng Vân cũng xuống xe ngựa, theo Trương Lương Đống bước tới. Chỉ thấy một đội người mặc trang phục gọn gàng nhanh chóng đến gần, bất ngờ ghìm ngựa lại rồi nhanh chóng nhảy xuống. Người thanh niên dẫn đầu có vẻ ngoài tuấn tú, cử chỉ phóng khoáng, bước tới với nụ cười lớn, nói: “Thưa tiên sinh, ngài đến U Châu mà sao không viết thư báo trước cho ta?”

Tương Hồng Vân biết ngay rằng đây chính là vị thứ sử trẻ tuổi mười chín tuổi của U Châu, Nguyên Lý - Nguyên Lạc Quân.

Trương Lương Đống vui vẻ cười lớn, đợi Nguyên Lý bước đến trước mặt, ông nói: “Ta đến đây là để nương nhờ ngươi. Bên ngoài hiện giờ loạn lắm, ngươi chẳng phải đã viết thư nói rằng U Châu đang hồi sinh từ đống đổ nát, cần ta đến giúp ngươi sao? Hy vọng lão già này đến kịp thời, vẫn còn có chỗ để dùng.”

Mắt Nguyên Lý sáng lên, nụ cười càng tươi, cậu cười mời Trương Lương Đống đi, “Ngài đến thật đúng lúc, ta đang có việc cần nhờ ngài giúp đỡ!”

Trương Lương Đống tò mò hỏi: “Ồ? Là chuyện gì?”

Nguyên Lý cười bí ẩn, “Không vội, không vội, để ta đưa ngài về chỗ ở trước rồi từ từ nói chuyện.”

Sự xuất hiện của Trương Lương Đống lúc này đối với Nguyên Lý chẳng khác gì nước cứu hỏa. Cậu đã tặng cho Trương Lương Đống một ngôi nhà, và sau khi Trương Lương Đống đã ổn định gia quyến, cậu liền kể về chuyện của Lý Lập.

Nghe tin Lý Lập giết hại vợ chồng Sở Vương mà lại đổ tội cho thái giám, còn gửi lễ vật đến U Châu để mua chuộc Sở Hạ Triều và Nguyên Lý, Trương Lương Đống giận dữ đến mức đập mạnh bàn, “Thật là quá đáng!”

Trương Lương Đống là người trọng tình trọng nghĩa, ông có thể từ bỏ chức vị Tam công để cầu xin cho Trạm Khải Ba, đủ để chứng minh ông là người giàu tình cảm. Ban đầu, vì Lý Lập và thái giám ngày càng hoành hành nên ông buộc phải rời khỏi Lạc Dương, trong lòng đã rất bất mãn với Lý Lập và thái giám. Nghe chuyện này, ông càng hận đến mức nghiến răng, hai dòng lệ không kìm được mà lăn xuống, “Đáng hận, Lý Lập thật quá đáng... Thiên tử hiện nay đang trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn dám mưu đồ mua chuộc các ngươi, thiên hạ này rốt cuộc là họ Tần hay muốn đổi thành họ Lý!”

Nguyên Lý thở dài, “Ta và tướng quân luôn ghi nhớ rằng chúng ta là trung thần của Bắc Chu, chỉ trung thành với thiên tử, tuyệt đối không liên minh với kẻ phản quốc như Lý Lập. Nhưng Lý Lập sẽ không dễ dàng từ bỏ, ta chỉ sợ hắn sẽ coi hành động của chúng ta là chống lại thiên tử, đẩy chúng ta vào vị trí phản tặc.”

Trương Lương Đống nhíu mày, “Tuyệt đối không thể để như vậy! Lạc Quân, ngươi cần ta làm gì cứ nói, ta nhất định sẽ giúp ngươi hết sức, không thể để Lý Lập tiếp tục hại người trung lương được!”

“Đa tạ tiên sinh,“ Nguyên Lạc Quân ngay lập tức cúi đầu cảm ơn, “Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần tiên sinh viết giúp ta vài bài văn để chúng ta có thể trình bày sự thật với thiên hạ, tự minh oan cho mình.”

Trương Lương Đống liền đồng ý ngay.

Tương Hồng Vân, người nãy giờ im lặng lắng nghe, bất ngờ mở miệng hỏi: “Thứ sử đại nhân làm vậy, ngài không sợ Lý Lập trả thù sao?”

Nguyên Lý biết người này là đệ tử mà Trương Lương Đống đã thu nhận trên đường, nên cũng không để ý đến sự mạo phạm của anh ta. Cậu nhìn Tương Hồng Vân từ trên xuống dưới một lượt, rồi nghiêm nghị nói: “Nếu sợ bị hắn trả thù, thì có nên nhẫn nhục chịu đựng, phớt lờ cái chết của vợ chồng Sở Vương và tình thế nguy hiểm của thiên tử không? Làm như vậy có khác gì kẻ hèn nhát? Người quân tử có việc nên làm và việc không nên làm. Đối diện với kẻ bất trung, bất nghĩa như vậy, chúng ta đương nhiên phải đứng ra thay mặt thiên hạ mà chiến đấu với hắn. Nếu không, chúng ta lấy gì để bảo vệ dân chúng U Châu, bảo vệ thiên hạ khỏi sự quấy nhiễu của Lý Lập?”

Những lời này được nói ra đầy mạnh mẽ và dứt khoát, khiến Trương Lương Đống rưng rưng nước mắt, ông liền kêu lên ba tiếng “Hay!” và nắm lấy tay Nguyên Lý, nói: “Lạc Quân, quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi. Nếu tất cả trung thần của Bắc Chu đều như ngươi, làm sao Lý Lập có thể ngang ngược như thế!”

Tương Hồng Vân nhìn thấy sự sắc bén toát ra từ Nguyên Lý, đó là điều mà vị chủ công trước của ông, Tần Bội, không có. Quả nhiên, một người trẻ tuổi đã có thể cai quản tốt một châu như Nguyên Lạc Quân, danh tiếng của cậu quả không phải là lời đồn vô căn cứ.

Tương Hồng Vân khách khí nói: “Thứ sử đại nhân nói rất đúng.”

Ông cúi người hành lễ, che giấu ánh sáng sắc bén trong mắt mình.

Thiên hạ, thiên hạ...

Nguyên Lý trong lời nói luôn nhắc đến đại nghĩa và thiên hạ, liệu đó chỉ là lời nói vu vơ hay còn ẩn chứa ý đồ sâu xa nào khác? Một người luôn nhắc đến thiên hạ như vậy, rốt cuộc cậu đang mưu cầu loại thiên hạ nào đây?