Chữ “Văn” trên lá cờ phấp phới trong gió, xuất hiện như ngôi sao cứu tinh giữa lúc quân địch và quân ta đều không kịp phản ứng. Quân lính của U Châu vừa khóc vừa cười, tiếng reo hò vang dội khắp nơi. Họ vốn ít người, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tiếng hô hào của họ vang vọng không kém gì quân địch. Những người dân trong thành, đang chạy trốn khắp nơi, hoặc ngạc nhiên, hoặc ngơ ngác ngước nhìn lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ lắng tai nghe, chỉ nghe loáng thoáng... Hình như là Văn công đã đến? Văn công đã thực sự đến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương